Cò đất phiêu lưu ký
(Bài viết chia sẻ kinh nghiệm cá nhân của tác giả Nhất Tiếu Sơn Trà)
Cò Đất Phiêu Lưu Ký
----------
Hôm qua cũng như mọi ngày. Chở nóc nhà đến sở làm ( cơ sở làm việc chứ không phải làm việc ở sở)
Xong rồi ghé quán quen. Làm ly cafe ngắm gió trông mây nghe khí lạnh
Uống xong đồng hồ điểm giờ đẹp là lên đường đi săn đất như mọi ngày
Liên tục 10 ngày đã không có được miếng đất ưng ý. Nên tâm trạng cũng không được tốt lắm
Lại xách xe đi các con đường. Rồi nghe ai báo ở đâu có miếng đất sao đó thì cũng đến xem
Miếng thì dính quy hoạch, miếng thì giá cao, miếng thì xấu...
Đến tận 3h chiều rồi. Chắc mẩm hôm nay lại là 1 ngày fail nữa
Chán đời. Đang tính trong đầu. Thôi về làm con khô với dăm lon bia tối 2 vợ chồng lai rai cho quên sầu
---------
Quay xe đi về. Vừa đi tới giữa dốc ( xứ Lâm Đồng này cái gì cũng thiếu chỉ có dốc là không thiếu) thì thấy ông kia
Ông này người nhỏ con. Chắc tầm chưa tới m6. 30,40 hay 50 tuổi gì đó chẳng rõ nữa. Do bộ đồ đã cáu đầy đất. Trên mặt thì râu ria xồm xoàm. Chẳng ai biết thực ra ông ta bao nhiêu tuổi
Ổng kéo phía sau cái thùng to gấp đôi cái thùng của ba-gác và gấp tầm 10 lần cái thân của ổng. Nhìn như con kiến kéo cục đá vậy
Gặp dốc cao nữa. bặm môi bặm miệng kéo mà không lên nổi
Thấy vậy mình mới quay lại xem có giúp gì được ổng không
---------
Vừa quay lại. Như một thói quen. Ổng kêu "Dựng xe thẳng lại" ( chắc hay được người ta giúp kéo hộ)
Rồi ổng cột dây cái xe thùng vào xe mình rồi leo lên xe
Lúc ổng đang cột dây thì mình rút thuốc ra mồi hút. Ổng kêu " Mồi cho em điếu"
Khúc này tự nhiên tính đa sầu đa cảm của mình nổi lên. Không chắc ổng nhiêu tuổi. Nhưng chắc chắn là lớn hơn mình. Vậy mà phải xưng "em" chỉ vì ổng nghèo và mình đang giúp ổng
Nên thay vì mối điều thuốc rồi đưa cho ổng thì mình đưa ổng điếu thuốc rồi dùng 2 tay để mồi cho ổng. Hy vọng ổng có thể cảm nhận được 1 chút xíu tôn trọng. Cuộc đời này ổng vẫn giá trị lắm và ở đâu đó ổng vẫn được tôn trọng. Dù chỉ 1s thôi
---------
Leo lên con dream. Đạp số 1. Cái xe nó rú lên và lao đi với vận tốc...20km/h
Má ơi. Cái thùng ve chai nó nặng. Vậy mà không hiểu sao ổng có thể kéo được nó đi khắp các nẻo đường
Có hơn cây số để vào tới ngã ba ổng đang cần tới thôi. Vì ổng còn phải đi nhặt tiếp. Mình chán mình được về. Chứ ổng mệt ổng có được về đâu
Đoạn đường ngắn. Vài ba câu chuyện phiếm chát chát bốp bốp chẳng có chủ đề nào. Nguyên đoạn đường mình chỉ nghe mỗi cái mùi của rác, của mồ hôi tỏa ra từ cái xe, từ người ổng. Một cái mùi rất đời
Tới nơi. Ổng xuống xe. Mình rút ra mấy điếu thuốc đưa thêm cho ổng để dành hút. Cũng chẳng cho thêm được tiền hay gì cả. Vô tình gặp gỡ và có chút khoảnh khắc cùng nhau thế thôi
--------------------
Ổng vừa kéo cái xe vào con đường nhỏ. Tầm nhìn mình thoáng hơn thì ngay đối diện có cái bảng bán nhà đất.
Mình không gọi điện. Vô hỏi thử thì đúng ngay cô chú chủ đất đang bán ngay tại miếng đất đó
Một khu đất thực sự ưng ý về mọi thứ. Ưng ý như thế nào thì mình sẽ không kể tại đây. Vì đây không phải là post bán đất
----------
Đôi khi. Mình chẳng biết có nhân quả hay gì không. Chỉ biết. Có những sự may mắn đến với mình rất tình cờ và trùng hợp
(Theo Nhất Tiếu Sơn Trà)
Toàn Nhật Nam
Ngân Đỗ rất là đời. Gieo gì - gặt đó.
Thanh Tùng
"Cò đất phiêu lưu ký" hay quá e. Sau viết thành cuốn sách luôn
Nguyễn Phượng
chúc mừng bác gieo nhân tốt nhận trái ngọt nhé
Vu Thi Huong
Bán đất cũng có thể thành quyển tiểu thuyết dài vô tận
Nhat Tieu Son Tra
Vu Thi Huong Nghề gì cũng có thể thành thơ nếu ta cảm nhận và hưởng thụ nó chị
Nguyen Duong Toan
Văn vẻ trôi chảy, kết có hậu
Thuy Thu
Luật nhân quả: Giúp người, trời giúp cho. Sau này bác trúng đất nhớ tìm ông ta giúp chút ít nhé.
Nhat Tieu Son Tra
Thuy Thu Gặp lại cần duyên. Đôi khi chỉ là chúc sự may mắn cho nhau thôi a nè
Chuong Le
Ổng có nói:trước khi mày vô nhà chú phải chống đẩy 200 cái mới được vô ko ?
Nhat Tieu Son Tra
Chương Lê Đâu có. Chủ đất kêu vô uống nước với đưa sổ photo cầm về xin trích lục thôi
Thong Le
Bác chủ thớt kể chuyện hay và nhân văn
Kien Nguyen
Ban đầu mình tưởng tượng về cái kết, bác kéo thùng là chủ của miếng đất sẽ xuất hiện ở phần cuối câu chuyện chứ
Nhat Tieu Son Tra
Kiên Nguyễn Cuộc đời nó thực tế chớ đâu có phải câu chuyện chủ tịch và cái kết nè
Kien Nguyen
Nhất Tiếu Sơn Trà mình xem tiểu thuyết nhiều nên trí tưởng tượng nó bay cao bay xa vậy nè
Khuyến cáo:
Mọi bài viết - ý kiến đóng góp chân thành xin gửi về cho chúng tôi qua Email: chodat.com.vn0@gmail.com. Chúng tôi sẽ cập nhật và bổ sung theo quy định hiện hành của Bộ Thông tin và Truyền thông Việt Nam. Xin cảm ơn quý Anh/Chị độc giả.
|
Được tài trợ:
Dịch vụ chạy quảng cáo Bất Động Sản: Chợ Đất
Bình Luận