Bỏ phố về quê có dễ sống ?!
BỎ PHỐ VỀ QUÊ CÓ DỄ???
Bài viết từ góc nhìn của một người con gốc nông dân, từ nhỏ đã quen với cây cỏ, núi đồi, rừng vắng... Có đôi lần đi lạc trên chính mảnh đất của gia đình, cất tiếng gọi chỉ nghe chính tiếng mình vọng lại kèm tiếng chim rừng hồi đáp.
“Nếu mà mệt quá, giữa thành phố sống chồng lên nhau.
Cùng lắm thì mình về quê, mình nuôi cá và trồng thêm rau”
Trích lời bài hát “Bài này chill phết” của Đen Vâu & Min.
Bỏ phố về quê thì hẳn nhiều người muốn lắm, nhưng hỏi thật lòng để bỏ phố về quê có đơn giản như Đen Vâu hát không? Muốn nuôi cá trồng rau thì phải có tiền trước rồi mới có đất, có ao, có nhà. Giả sử bạn đã mua được mảnh đất, có sẵn nhà hoặc cất nhà mới. Hoặc bạn thuê được đất có sẵn nhà thì sửa sang, sắm nội thất là về ở ngon lành. Nhưng bạn sẽ làm gì để đảm bảo kinh tế cho cuộc sống của mình và gia đình nơi thôn quê? Bạn biết gì về thổ nhưỡng đất đai tại nơi mình đang ở? Bạn biết gì về hai mùa nắng mưa, xuân hạ thu đông? Bạn biết gì về các giống cây trồng, chăm sóc ra sao? Nơi bạn về ở đã có điện chưa, giếng nước có sẵn chưa, cách trạm xá – bệnh viện bao xa, chợ búa nhu yếu phẩm mua bán thế nào, xung quanh hàng xóm đông vui hay thưa thớt, điều kiện giao thông đường xá đi lại thế nào, và nếu bạn có con nữa thì điều kiện học hành như thế nào?...
Nhà mình có một miếng đất vườn, thuộc dạng đất thịt, bằng phẳng, trồng cây ăn trái lâu năm, kể ra thì năm thu 1 vụ. Xưa làm cỏ chỉ có 2 phương án, một là dùng tay nhổ với những chỗ cỏ mọc lưa thưa, hai là dùng Cuốc. Nhổ tay thì lâu, mà làm Cuốc thì đòi hỏi cũng phải có kinh nghiệm và kỹ thuật, vì đâu phải cứ cầm Cuốc lia là cỏ nó chết cho đâu, lia bậy cỏ đứt thân còn gốc thì vài bữa cỏ lại xanh um lên, lia sâu quá gốc rễ kèm cỏ lên cùng đám đất thì nó cũng lại cười nhăn nhở vì rễ vẫn bám đất sống tiếp. Còn tưới tiêu thì dùng giếng đào, hệ thống máy bơm nước, vừa tưới vừa kéo – nối ống dây (cái này chắc hiếm người biết). Xưa thì là thế, giờ hiện đại hơn, đã có máy cắt cỏ, có thuốc phun xịt cỏ - sâu bọ, thuốc phun dưỡng trái, giếng khoan thay cho giếng đào, hệ thống tưới tự động chỉ cần đổ dầu mở máy nổ là xong. Nhưng phun thuốc gì, liều lượng ra sao, tưới bao nhiêu để cây không vượt đọt, bung nụ, kết trái, thu hoạch lại là một quá trình gian nan, đòi hỏi kinh nghiệm.
Ngoài ra nhà mình còn một miếng đất đồi, rộng khoảng 12.000m2, ngày ấy phải gọi là đất rừng mới đúng. Thế đất thì đá nhiều hơn đất, đi đứng lơ mơ là trầy tay trầy chân u đầu mẻ trán ngay. Quanh cái khu đồi ấy chả có lấy 1 hộ dân, không điện nước, Ba mình dùng mấy tấm bạt ni lông làm cái hồ nhân tạo hứng nước mưa để dùng. Vì chưa có điện cũng chưa có dân ở, nên chiều đến tầm 4, 5h là mình cùng Ba Mẹ phải chuẩn bị về rồi. Đất đồi hồi đó chả có hàng rào, người trước bán người sau cũng chỉ là giấy tay rồi dẫn đi chỉ cái hàng đá xếp làm dầu phân biệt ranh đất mình với đất hàng xóm kế bên. Bởi thế mà mình cũng thường đi lạc trên chính mảnh đất này vì nhìn đâu cũng là đá, cây thì trồng độc 1 loại duy nhất là chuối. Ba Mẹ mình thường hay hú gọi nhau ăn cơm bởi mỗi người làm mỗi hướng, gọi tên chả thể nào nghe thấy nhau, cứ phải hú thôi anh chị em ạ. Giờ sau hơn 20 năm, cũng đã có lưa thưa vài ngôi nhà tường vôi mọc lên, nhưng đa số đều là những căn cấp 4 tường vôi nho nhỏ, chủ đất xây lên cho người ở làm và trông coi đất. Đã có điện nhưng cứ chiều về nhìn những căn nhà tí hon lạc lõng giữa núi đồi, làn khói bếp xiêu vẹo bay lên, cảnh tịch mịch buồn lắm các bạn à. Và dù giờ hiện đại hơn, nhưng việc thu hoạch sản phẩm cũng vẫn cứ là làm bằng tay chân, chứ chưa có máy móc nào hỗ trợ cho cái vùng đất đồi đá chồng đá này.
Đang ở phố, nhịp sống hối hả, vội vã, xô bồ bỗng về quê thấy yên bình thì thích. Nhưng ở lâu đi rồi bạn sẽ thấy cái buồn cái thiếu thốn của vùng quê là những gì. Ở phố cái gì cũng có, nhiều khi chẳng cần đi đâu, ngồi nhà thôi là đồ ăn, vật dụng bạn đặt mua được giao tận tay. Nhưng ở quê, có những thứ bạn phải chạy có khi vài km mới mua được, đồ đặt thì cũng dài ngày mới giao tới. Mình vẫn ủng hộ việc hướng tới cuộc sống hòa nhập thiên nhiên, an yên nơi miền quê. Nhưng để về quê sống cũng là cả một lịch trình, kế hoạch cần được hoạch định rõ ràng. Ngồi văn phòng máy lạnh làm việc nó khác xa việc dãi nắng dầm mưa làm nông dân lắm. Nên là cứ kiếm tiền đi, lên kế hoạch đi, chuẩn bị đi rồi hãy bỏ phố. Vì bản thân mình bỏ quê lên phố cày cuốc chứ cũng vẫn mơ ngày về yên ả, nơi Cha Mẹ đã từ tay trắng vất vả nắng mưa cả đời.
(Theo Trần Tuyền)
Khuyến cáo:
Mọi bài viết - ý kiến đóng góp chân thành xin gửi về cho chúng tôi qua Email: chodat.com.vn0@gmail.com. Chúng tôi sẽ cập nhật và bổ sung theo quy định hiện hành của Bộ Thông tin và Truyền thông Việt Nam. Xin cảm ơn quý Anh/Chị độc giả.
|
Được tài trợ:
Dịch vụ chạy quảng cáo Bất Động Sản: Chợ Đất
Bình Luận