GIỌT NƯỚC MẮT CỦA BÁO CHÍ VIỆT NAM

Lượt xem: 455 ||| Lượt thích: 2

 

Vậy là cuối ngày, những chúc tụng đã qua đi. Hàng năm, tôi thường dành ngày này để ngồi với một vài anh em mà tôi kính trọng

 

GIỌT NƯỚC MẮT CỦA BÁO CHÍ

21.06.20xx

Vậy là cuối ngày, những chúc tụng đã qua đi. Hàng năm, tôi thường dành ngày này để ngồi với một vài anh em mà tôi kính trọng. Nhưng đã vài năm nay tôi không còn đủ can đảm để làm như vậy nữa.

Chúng tôi ngại phải nhìn vào mắt nhau, thấu suốt nỗi buồn, nỗi băn khoăn, và cả nỗi hổ thẹn của nhau. Chúng tôi sợ thấy những ngậm ngùi, những giọt nước mắt lặn vào trong của nhau. Chúng tôi sợ phải kể với nhau về một ai đó, một người chính trực nào đó, đã bị đối xử tệ bạc như thế nào. Chúng tôi sợ kể với nhau về những ý tưởng vô tư và cấp tiến, bị gạt bỏ thế nào. Chúng tôi cũng sợ phải kể với nhau về những lý tưởng cao đẹp trong nghề của nhau, đã vụn vỡ thế nào.

Tôi nghe tiếng khóc thầm của anh em, thậm chí cả nhìn thấy nước mắt. Nhiều khi, ước có thể ôm anh em trong tay mình, mong có thể vơi bớt những đè nén của họ. Và nhiều khi, ước có thể đưa vai cho anh em dựa, khi cuộc đấu tranh nội tâm của họ đã làm họ kiệt sức.

Nếu ai nói nghề nào cô đơn và bức bối nhất trên đời, tôi nghĩ có lẽ là nghề báo. Cái nghề mà, một đứa con gái tỉnh lẻ 12 tuổi, đã chọn trở thành nghề duy nhất của mình; sẵn sàng bỏ trống bài thi ở ngành khác, chỉ chọn một nguyện vọng báo chí cho lần thi đại học của mình; cái nghề mà nó tin rằng mang đến ánh sáng cho hàng vạn người khác; hoá ra chỉ là những cuộc dạo chơi trong đời; nhưng không có nghĩa là nó không cảm thấy đau.

Trong khi những nhà báo quốc tế trải rộng tầm cỡ của mình lên khắp các lĩnh vực, vì họ được công nhận và tạo điều kiện để làm chuyện đó; thì anh em báo chí của tôi bị giới hạn bởi rất nhiều ràng buộc: cả nói thành lời cả im lặng ngàn lời. Cái vinh hạnh được nói trọn vẹn những gì mình nghĩ dường như quá xa xỉ ở đây. Anh em bị nhìn, và nhìn nhau qua quá nhiều lăng kính, mà trái tim thì xa cách, quá xa xôi.

Chúng ta có rất nhiều mục tiêu để biện minh cho việc ràng buộc tư tưởng, tư duy, cột trói lẫn nhau. Chúng ta tin rằng đó là cách làm tiến bộ để ổn định xã hội.

Nhưng một xã hội không cho người ta được phơi bày trái tim lấp lánh của mình, làm sao có thể tạo ra ổn định thật sự?

Ngày Báo chí Việt Nam, tôi ước mong có thể nhìn thấy anh em mình toả sáng trở lại. Tôi ước mong nhìn thấy anh em lấp lánh, bất kể họ đã chịu đựng những gì. Tôi ước mong nhìn thấy anh em yêu nghề, thương mình, và tràn đầy tình thương với từng câu chữ của mình. Tôi ước mong được nhìn thấy những Nhà báo hạnh phúc.

Tôi ước mong vậy đấy, anh em của tôi!

(Dành cho những nhà báo mà tôi kính trọng)

----

NPT (Thảo mập/Roberto Carlos)

Bài cũ tiếp tục đăng lại, nhân Ngày Báo chí Cách mạng Việt Nam 21/06 - Vì nhân dân phục vụ.


 

Nguyễn Cường

Chúc mừng ngày Báo Chí Cách Mạng Việt Nam

Nguyen Bình

Chúc mừng ngày báo chí, chúc a,e làm nghề chân chính sức khỏe, chân cứng đá mềm

Và cg chỉ mong bớt kền kền kiếm cơm trên nỗi đau of nhg gđ ko may bị nạn thôi, bớt giật tít câu view lại

Bùi Hùng Cường 

Hãy đọc lại câu cuối cùng của tác phẩm "Chí Phèo - Nam Cao".? Câu hỏi lớn cho mọi ngành

Minh Lê

Bùi Hùng Cường "Tao muốn làm người lương thiện”.

“Không được! Ai cho tao lương thiện? Làm thế nào cho mất những vết mảnh chai trên mặt này? Tao không thể là người lương thiện nữa! Biết không! Chỉ có một cách... biết không... Chỉ còn một cách là... cái này! Biết không!...’’.

Hảo Phúc

Định hình của xã hội là văn hoá và tư duy hiện tại. Ở Việt Nam khi nói đến bảo hiểm người ta lại sợ sợ khi tiếp cận nhân viên bảo hiểm, khi gặp anh sale bds lại sợ gặp giống anh P Vinhomes 6 xị. Bác Trọng có câu "mình phải sao thì người ta mới thế". Hy vọng ngành bds mình tạo dựng được niềm tin ngày càng tốt hơn, trong một môi trường chưa chuẩn vẫn có những con người rất chuẩn, hy vọng số ấy tăng nhiều lên

Học Sinh Cá Biệt

Ngày xưa, cái thời mà mình còn ngồi trên ghế THPT (2003-2006), mình rất thích nghề Báo, vẫn hy vọng sau này sẽ đc làm nghề Báo, nhưng số phận đẩy đưa mình làm Kinh Tế, rồi bây giờ nhìn lại, nghề Báo thật sự rất nát, người viết bất chấp lương tâm, cứ bỏ tiền ra là bẻ cong ngòi viết được ngay, thử hỏi bây giờ người làm Báo có Tâm được bao nhiêu người?!

 

Minh Le

Học Sinh Cá Biệt Những người còn giữ được sự chính trực khi viết về BĐS vẫn còn, đa phần họ chọn cách im lặng. Kkk

 

Tuệ Tâm

Cho nên mới có câu “ bẻ cong ngòi bút” chúc chúng ta ngày lễ vv

 

 

 

 

Khuyến cáo:

  • Bài viết KHÔNG PHẢI lời khuyên tư vấn tài chính - đầu tư - pháp lý chính xác 100%. Vui lòng xem qua Tuyên bố Miễn trừ trách nhiệm Nội dung của chúng tôi.

  • Bài viết có thể có thể bị trì hoãn, chưa cập nhật, bỏ sót hoặc thiếu chính xác tại thời điểm quý độc giả xem.

  • Chợ Đất cố gắng mang đến nhiều thông tin đa chiều nhất có thể từ quý độc giả và nhiều nguồn minh bạch nhất có thể.

  • Quý Anh/Chị trước khi đầu tư - mua bán - giao dịch xin cân nhắc thật kỹ.

  • Chúng tôi không chịu trách nhiệm trước mọi tình huống không mong muốn liên quan đến thông tin được đăng tải trên bài viết (nếu có).

Mọi bài viết - ý kiến đóng góp chân thành xin gửi về cho chúng tôi qua Email: chodat.com.vn0@gmail.com. Chúng tôi sẽ cập nhật và bổ sung theo quy định hiện hành của Bộ Thông tin và Truyền thông Việt Nam.

Xin cảm ơn quý Anh/Chị độc giả.

 

 

Được tài trợ:

Dịch vụ chạy quảng cáo Bất Động Sản: Chợ Đất

Dịch Vụ Quảng Cáo Bất Động Sản Uy Tín Hàng Đầu HomeHere.vn

 

 

 

Bài viết chưa đủ với bạn ? Hãy tìm kiếm !

 

Bình luận

Thông tin bất động sản khác